shironeko123

グラフィックデザイナー

7

北海道
social
  • 3

    Fav 0
  • 9

    View 2,275
  • p

    Works 0

shironeko123

m
r

shironeko123

グラフィックデザイナー

  • 3

    Fav 0
  • 9

    View 2,275
  • p

    Works 0
  • Có những ngày như thế, tôi thấy mình chông chênh giữa cuộc đời...

    Sống trong cuộc đời hẳn ai cũng có nhiều niềm vui, nỗi buồn, nhiều điều bất ngờ đến với riêng mình. Có những nỗi buồn khiến lòng người chùng xuống, thậm chí tuyệt vọng. Nhưng bên cạnh đó, có nhiều niềm vui và bất ngờ cuộc sống mang lại giống như những bông hoa, ánh nến lung linh thắp sáng cuộc đời.

    Tôi cũng không ngoại lệ. Có lẽ, tôi không vui và hạnh phúc mãi nếu chỉ có một mình. Mọi thứ đều cần đến những sợi dây vô hình để kết nối yêu thương lại với nhau. Hôm nay, tôi thật sự nghĩ mình là người hạnh phúc, bởi tôi được che chở, quan tâm, được kết nối yêu thương. Bốn năm sinh viên cùng những vui buồn xen lẫn vào nhau, những nhọc nhằn, những yếu đuối, những va chạm, những mất mát và nước mắt đã có lúc khiến tôi rụt mình vào cái vỏ đơn lẻ của bản thân.

     

    Có những ngày như thế, tôi thấy mình chông chênh giữa cuộc đời của chính tôi, không lý tưởng, không mục đích, không biết tôi đã-đang-sẽ làm gì để đi qua những ngày tháng đó. Tôi thấy mình nhỏ bé, cô đơn giữa biển người đông đúc, có lúc lại thấy vô cùng khó khăn khi tìm được một người ở bên lắng nghe tôi nói. Tôi vẫn cười, vẫn nói, vẫn ăn những gì ta muốn, làm những gì ta thích... cuộc sống vẫn diễn ra theo đúng quy luật của nó nhưng phải chăng khi người ta không tìm ra được mục đích sống của mình đồng nghĩa với việc họ không tìm ra được niềm vui trong cuộc sống.

    Tôi lại thấy mình lạc lõng trong cái Thế giới to lớn này, sống trong cả biển người nhưng lại không có lấy một người hiểu tôi, không có ai nắm lấy tay tôi khi tôi muốn buông xuôi tất cả. Tôi thấy mình chơi vơi, không điểm tựa, rồi tôi lại muốn một mình: một mình đi khắp thành phố nhỏ bé này giữa cái lạnh giá của mùa đông, tôi cũng thích ngắm cảnh đêm một mình và suy nghĩ về những thứ xa xôi, hay đơn giản là nhâm nhi tách cà phê để cảm nhận vị đắng ngắt của nó...

     

    Cuộc sống của tôi chỉ đơn giản, hay nói cách khác là vô vị như thế nhưng tôi lại thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, được làm những gì mình thích và thích những gì mình làm, không quan tâm người khác nghĩ gì, cũng không lo lắng cho tương lai hay day dứt về quá khứ.

    Đôi lúc tôi cũng muốn được ai đó chúc ngủ ngon mỗi ngày, lo lắng cho ta khi tôi đau ốm, thậm chí có thể la mắng tôi khi ta không chịu chăm sóc cho bản thân... Nhưng khi con người ta sống trong sự cô đơn quá lâu thì khi bất chợt nhận được sự quan tâm từ ai đó thì ta lại cảm thấy xa lạ hay nói cách khác là bị quản thúc hay đơn giản hơn là sự quan tâm đó không phải từ người ta cần.

    Tôi đã từng hạnh phúc, đã từng có rất nhiều bạn thân nhưng càng lớn ta chợt nhận ra theo thời gian họ cũng rời xa ta, phải chăng càng lớn con người ta càng thay đổi, cũng có khi vì mải mê với công việc, học tập hay những mối quan hệ khác mà họ vô tình lãng quên đi những con người cũ trong quá khứ. Tôi cũng đã từng cô đơn, cùng từng trải qua đau khổ nhưng rồi một mình tôi cũng vượt qua tất cả để trở thành ta bây giờ-một con người sẵn sàng đón nhận những chông gai phía trước.

     

    Nỗi buồn chỉ là một nốt trầm, đôi khi lại chính là nốt đệm cho những bước thăng tiếp theo sau đó. Hạnh phúc không phải một đích đến. Hạnh phúc hiển hiện quanh ta hằng ngày, ta cần cảm nhận, góp nhặt để chắp lấy yêu thương.

    Cuộc sống này giúp tôi góp nhặt nhiều yêu thương của rất nhiều người. Họ đã mang đến cho tôi sự vững chãi và niềm tin sắt đá vào một cuộc sống tràn đầy. Giúp tôi nhận ra mình giàu có, đủ đầy tình cảm lúc nào không hay.

    Cũng sẽ có người làm tôi đau, làm tôi thất vọng về họ nhưng cuối cùng rồi thì sau, mọi thứ lại về đúng với quỹ đạo của nó. Chỉ khác đi một điều là những mối quan hệ sẽ trở nên xa lạ họ và tôi sẽ quay về mối quan hệ ban đầu...

    Thật ra tôi đã nghĩ thật vui vì thanh xuân của tôi có họ kề bên nhưng đến hiện tại mọi thứ không còn được như tôi vẫn nghĩ. Họ không tốt như vậy cũng chẳng thật tâm như thế. Tôi có khi đã đánh giá sai lầm về họ rồi.

    Thế nhưng sau những trách móc, những bực tức trong lòng tôi chợt nhận ra cứ mặc kệ họ cũng chẳng sao đâu mà... cứ để họ ra khỏi cuộc sống của tôi. Vậy đấy, tôi có bạn và cũng không có bạn.

  • Phụ nữ khi yêu đừng bao giờ hạ thấp bản thân mình!

    Ở thế gian rộng lớn này có hàng triệu người mải miết tìm kiếm hạnh phúc của mình, nhưng lại bỏ quên việc rất đơn giản, làm bản thân mình hài lòng đã là hạnh phúc!

    Bạn có thể không xinh đẹp, không giỏi giang, không phải nữ cường nhân cũng được, chẳng sao cả! Nhưng tuyệt đối đừng hạ thấp bản thân mình để làm kẻ ngoài cuộc vô tội vạ! Tôi không phản đối việc bạn làm người thứ ba, vì tôi cũng đã thế! Tuy nhiên, bạn hãy là người thứ ba sáng suốt và thông mình, vì bạn xứng đáng có được thứ tình cảm trọn vẹn chứ không phải chia sẻ với nhiều người khác. Hãy nên nhớ, đàn bà là những kẻ ích kỷ nhất trên đời này, và kẻ ích kỷ thì không bao giờ chấp nhận sự chia sẻ.

    Mạnh mẽ đi các cô gái! Hãy để đàn ông yêu thương bạn chứ không phải xem bạn là người thay thế hay kẻ tạm bợ trong tình cảm! Vì chúng ta xứng đáng được hạnh phúc!

     

  • Khúc ru tình...

    Em biết anh chờ mong từ anh một lời nói tha thứ...em muốn hét lên rằng em yêu anh và em cần anh, rất cần tình yêu dịu ngọt của anh để ru lòng em bình yên... Nhưng em không đủ bao dung, không đủ cao thượng để bỏ qua quá khứ đầy vết nhơ của anh, để mang lại hạnh phúc cho anh...Em đã cắn chặt môi mình...Anh im lặng!

    Lời ru tình ta dành cho nhau phải chăng chỉ như bóng nắng?Năng lung linh buổi sớm mai, nắng rực rỡ lúc trưa về, nắng phai dần khi chiều đến...và rồi nắng chìm vào đêm, lịm tắt...

    Lời ru tình ta dành cho nhau phải chăng chỉ như sóng biển? Sóng dịu dàng khơi xa, sóng cồn cào gần bãi, sóng mạnh mẽ tung bờ trắng xóa...và rồi sóng chỉ còn là bọt tan...

    Chúng ta đã không gặp nhau để giải thích cho những hoài nghi...Nhưng từ nơi xa xôi, em mong anh hãy hát một khúc ru tình thật nồng nàn, thật da diết...dù biết khúc ru tình ấy không có hình bóng em...

  • Là con gái yêu chậm vài năm cũng được chứ đừng vội vàng mà chọn nhầm người đàn ông vô tâm

    Những người đàn ông được gắn cho cái mác lạnh lùng, lãnh đạm thường chính là những người vô tâm nhất. Họ dùng cái vẻ bề ngoài giống như không quan tâm đến mọi việc xung quanh, không để ý đến những thứ xoay vần vì họ để khiến các cô gái đổ gục. Vì cô nào cũng nghĩ rằng, đàn ông lạnh lùng như thế sẽ không bao giờ lăng nhăng, ngoài lạnh thì bên trong chắc chắn sẽ nóng, đó sẽ là người đàn ông ấm áp chỉ riêng cho mình. Thế nhưng, chính họ lại bị lừa dối bởi cái bề ngoài đó. 

    Lạnh lùng thật, lãnh đạm thật và vô tâm cũng là thật. 

    Tôi không nói đàn ông lạnh lùng thì không có một trái tim ấm áp, có những người như thế nhưng số đó chỉ chiếm rất ít thôi. Bạn đừng nghĩ đến những soái ca trong ngôn tình lãnh đạm với tất cả các cô gái khác, và chỉ ấm áp với người yêu của mình nữa. Sự thật là hầu hết những người lạnh lùng bên ngoài, đều sẽ vô tâm bên trong. Ngay cả với người yêu của họ, họ càng không ngần ngại bộc lộ cái sự vô tâm ấy. 

     

    Bạn làm gì anh ta cũng không quan tâm. Bạn hỏi ý kiến bao giờ cũng sẽ nhận được một câu trả lời "Tuỳ em." Bạn vấp ngã, anh ta sẽ nói "Anh đã bảo rồi" mà không an ủi và nâng bạn lên. Bạn buồn, anh ta sẽ nói "Có cái quái gì mà phải buồn, ngoài kia còn nhiều người khổ hơn em nữa." Bạn khóc, anh ta sẽ nói "Nín ngay đi, có phải trẻ con đâu mà khóc." 

    Thế đấy, đàn ông vô tâm sẽ không bao giờ muốn tìm hiểu xem tại sao bạn buồn, tại sao bạn khóc, vì sao bạn gặp thất bại, vì sao bạn làm như kia mà không phải như vậy. Mới đầu có thể bạn sẽ thấy mình rất tự do, được làm đủ thứ mình muốn mà không bị phản đối hay cấm đoán. Nhưng dần dần bạn mới nhận ra, bạn muốn nhận một sự quan tâm từ người ấy, cho dù đó có là một câu ngăn cản "Anh nghĩ là em không nên đi tới buổi tiệc đó", "Anh không muốn em liều lĩnh làm việc này." 

    Bạn sẽ nhận ra thà rằng được quan tâm thái quá một chút, còn hơn là sự lãnh đạm, lạnh lùng "Em thích làm gì thì tuỳ em." 

    Bạn sẽ nhận ra đôi lúc bạn nên bị cấm đoán một điều gì đó, bởi không phải lúc nào bạn cũng đúng và bạn cần một người ở bên để hướng bạn đi vào con đường đúng. 

    Bạn sẽ thấy cô đơn và chông chênh lắm nếu yêu một người vô tâm như thế. Bạn đừng vội vàng mà chọn nhầm người, bởi thà không có ai ở bên cạnh còn hơn là ở cùng một người không bao giờ lấy giấy ăn cho bạn lau nước mắt, một người không bao giờ tìm hiểu xem bạn thích gì và cần gì, không bao giờ lo lắng bạn đi đâu về muộn, có ăn đủ bữa không. Bạn sẽ chạnh lòng lắm khi thấy đám bạn đứa được người yêu đến đón, đứa được người yêu mua quà, đứa khác lại được người yêu chăm sóc lúc ốm đau. 

    Những khi như thế, bạn chỉ có một mình. Liệu bạn có đủ dũng khí để vượt qua những cảm xúc thiếu thốn tình cảm ấy hay không? 

    Tôi không nói đàn ông vô tâm không yêu thật lòng. Cũng có người yêu đắm say lắm chứ, nhưng tính họ như vậy rồi, cứ vô tâm như thế thôi. Nếu bạn chịu được cảm giác lạnh nhạt khi ở bên họ, thì hãy cứ yêu họ như từ trước đến giờ bạn vẫn từng. Bởi suy cho cùng, tình yêu nào mà chẳng xuất phát từ trái tim. Bạn bao dung được một người như thế thì hãy ở bên họ, miễn sao điều đó khiến bạn hài lòng và hạnh phúc. 

    Còn nếu không, thì bạn ơi, đừng bao giờ hy vọng bạn có thể thay đổi được người ấy. Họ sinh ra đã vô tâm, thì bao nhiêu năm sau này họ cũng vẫn sẽ như thế. Bạn không thể nói rằng "Em yêu anh, nhưng em buồn vì anh vô tâm quá" bởi họ sẽ đáp trả "Tính anh như thế rồi, nếu em không chịu được thì chia tay." Đấy, chính là như thế đấy, và phía sau của câu nói đó là 1 người tổn thương sâu sắc, 1 người vẫn chẳng thấy mình cần phải thay đổi điều gì. 

    Yêu ai là chọn lựa của bạn, chỉ mong sao bạn sẽ hạnh phúc và không hối hận với quyết định của mình. 

k
k