1万8000人の登録クリエイターからお気に入りの作家を検索することができます。
2017/08/04
Là ai nói "giống tính nhau mới yêu được nhau dài lâu"?.
Đã có những ngày như thế em lang thang một mình trên những con dường đầy quen thuộc của phố thị. Lai Châu chưa đủ đông đúc để đi đến đâu em cũng thấy người, có chăng chỉ là những hàng cây đứng im hứng những cơn gió thoảng qua lạnh lùng. Em cô đơn và lạnh lùng theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng, không phải vì không ai theo đuổi mà vì em khó rung động, em sợ yêu như sợ bị ai đó làm phiền. Em ghét lắm cái cảm giác đang theo dõi một tập phim hay đọc một cuốn truyện mà chiếc điện thoại bên cạnh cứ rung lên một cách vô duyên, em dị ứng những lời yêu có cánh nếu không muốn nói là sến sẩm, em ghét khi cứ phải giải thích tại sao em nhắn tin chậm, hay tại sao em không trả lời tin nhắn.
Rồi em gặp anh, chàng trai mang tính cách bản sao của chính em. Em đánh cược một lần với tình yêu ở cái tuổi 23 đầy chông chênh, phần vì cũng đã mến anh, phần vì lũ bạn thân đều có người yêu.
Anh như một cơn gió lạ mang đến sự tươi xanh cho rặng cây đứng mòn cũ rích từ rất lâu nơi góc phố quen thuộc. Rồi em quen dần với sự có mặt của anh trong cuộc sống của mình. Lần đầu tiên em biết nhớ một người là khi em cứ thấp thỏm xem lịch và đếm ngược từng ngày tới cuối tuần để được gặp anh đó cũng là lúc em nhận ra mình đã biết yêu, yêu theo một cách đúng nghĩa. Em bắt đầu thấy sự thay đổi ở chính mình, sự thay đổi mà ít ai nhận ra là em đã biết chia sẻ câu chuyện của mình với anh, em đã biết quan tâm anh và quan tâm chính mình.
Nhưng lúc em nhận ra mình đã yêu anh nhiều nhất, mình đã thay đổi nhiều nhất, mình đang hạnh phúc nhất cũng là lúc những cãi vã và mâu thuẫn không nút kết bắt đầu kéo nhau đến. Chẳng có cơn gió nào là nhẹ nhàng mãi mãi, em và anh cũng vậy những tưởng sẽ chẳng bao giờ có cãi vã giữa hai ta nhưng ai ngờ đâu hai con người tính cách quá giống nhau lại khó hợp nhau đến thế.
Em bướng bỉnh bỏ đi, anh cũng quay gót không ai níu ai lại để nói chuyện một cách nghiêm túc. Em im lặng, anh cũng nín thinh. Chẳng ai chịu nói trước với ai một lời nào.
Nếu là ngày xưa em sẽ chẳng để tâm đâu, sẽ bỏ quên anh như chưa từng ghé qua. Nhưng anh ạ! Em mạnh mẽ là anh và mọi người nhìn thấy vậy thôi chứ em cũng như bao người khác, yếu đuối và bấp bênh bởi em đã quen có anh trên con đường mình đang bước.
Em hụt hẫng. Em cố gắng để lần nữa lại yêu phim, để dìm mình vào những tác phẩm tiểu thuyết của Amun một thời em nghiện nhưng em nhận ra những bộ phim em xem, những tập truyện em đọc đều bi đát và đau thương bởi tình yêuđầy bi kịch của các nhân vật chính. Rồi em lại tìm đến phim hài, tìm đến Oggy thần tượng một thời của bản thân những cũng chẳng khá khẩm hơn khi em xem mà chẳng hé nổi một nụ cười. Cứ mỗi giờ trôi qua em lại cầm điện thoại và tìm tín hiệu từ anh. Còn anh, vẫn im lặng.
Em tưởng em vẫn là em, mạnh mẽ và chỉ cần chính mình nhưng hôm nay em sai, em sai thật rồi đâu có hàng cây nào chỉ nhận một hướng gió mà vẫn đứng thẳng như vốn thấy đâu. Em cố bước từng bước và tăng hết cỡ âm lượng bài nhạc đang nghe để quên đi nỗi nhớ anh cồn cào nhưng rồi cũng vỡ òa lăn từng giọt nước mắt.
Tại sao anh không thể một lần vì em mà lên tiếng trước? Và tại sao em không thể vì mình mà xin lỗi anh? tại sao hai ta lại cố chấp như vậy?
Hôm nay ngày em viết lên những dòng này cũng là ngày em vụn vỡ. Ừ thì anh quên em đã đủ cay đắng, lại thêm mâu thuẫn công việc tại công ty, rồi lại mâu thuẫn với gia đình. Chẳng một ai hiểu em, không một ai thông cảm hay hỏi em "hôm nay ổn không" em bây giờ không có nổi một chỗ để tựa đầu òa khóc.
Em bây giờ cô độc chứ chẳng còn là cô đơn.