1万8000人の登録クリエイターからお気に入りの作家を検索することができます。
2017/10/06
Người khách bước vào một nhà hàng có tấm bảng lớn: "Sẽ trả 500 USD nếu không thoả mãn được yêu cầu của quý vị".
- Khi người phục vụ hỏi ông khách muốn dùng gì, ông ta trả lời: Cho tôi một cái đuôi voi dùng với bánh mì lúa mạch đen.
- Một lát sau, chủ nhà hàng chạy ra đến gần bàn khách và đập 5 tờ 100 USD xuống bàn: Lần này thì anh thắng, nhưng tôi muốn cho anh biết đây là lần đầu tiên trong mười năm qua, chúng tôi hết bánh lúa mạch đen.
2017/09/26
Bảo thủ chính là tảng đá kiềm hãm bạn trong xã hội luôn chuyển động này. Nó khác hoàn toàn so với việc bạn giữ vững lập trường và có chính kiến. Hơn nữa sự nguy hiểm của việc bảo thủ đó là nó thường tồn tại ở những suy nghĩ đã ăn sâu vào trí óc, điều mà chỉ có bản thân bạn mới có thể thay đổi.
Không chịu từ bỏ thói quen xấu như hút thuốc lá hoặc để những hành động ghen tuông làm hỏng các mối quan hệ chính là những ví dụ điển hình của lối suy nghĩ bảo thủ. Họ có thể biết rất rõ tác hại của chúng nhưng vì nó hình thành từ lâu và phục vụ những lợi ích nhất định nên vô hình chung đã tạo điều kiện phát huy cho loại tính cách này.
Dĩ nhiên thay đổi một người bảo thủ sẽ cần cuộc cách mạng nhưng không có nghĩa là không thể thành công. Tạo ra khác biệt dù là hữu hình hay vô hình thì cũng đều cần luyện tập kiên nhẫn.
Đầu tiên hãy yêu cầu những người thân nhận xét về bạn, họ sẽ là người đưa ra các ý kiến trung thực nhất. Lúc này dù muốn hay không, hãy viết tất cả những điều đó ra giấy và xem xét chúng dưới góc độ ảnh hưởng lên cuộc sống của bạn. Ví dụ như hút thuốc lá vừa hại sức khỏe, vừa tiêu tốn tiền bạc… Hãy nghĩ đến viễn cảnh mọi thứ sẽ thay đổi ra sao nếu bạn loại bỏ được những suy nghĩ, thói quen đó.
Cảm thấy không thoải mái và viện cớ bào chữa là cơ chế “tự phòng vệ” sẽ xuất hiện trong giai đoạn đầu. Tuy nhiên hãy nghĩ như thế này: nếu bạn không hiểu được hai mặt của vấn đề thì sao có thể khẳng định điều mình biết là đúng? Ngưng bảo thủ sẽ là cơ hội để bạn kiểm chứng lại và hơn cả là để bản thân phát triển hơn.
2017/09/14
Bất luận em từng yêu ai, từng đau khổ, từng tổn thương đến đâu. Bất luận người đàn ông trước đã khiến em mệt mỏi và sợ hãi tình yêu đến nhường nào. Rồi cũng sẽ có người xuất hiện, sưởi ấm trái tim băng giá bấy lâu, dần khiến em tin tưởng và nắm lấy tay em, dắt em đi tiếp chặng đường em còn bỏ dở. Việc em cần làm, chỉ là mở lòng mình đón nhận, trao đi sự chân thành và nhận lại yêu thương.
Người ta vẫn bảo yêu là thương, là nhớ, là chờ, là đợi. Yêu cũng là đem trái tim đặt lên tay người khác để rồi đến khi bị bóp nghẹt chỉ còn lại chút ít sinh khí vẫn cứ mơ hồ cố chấp bám trụ trong hàng tá đau thương tủi hờn. Ngày ấy, người ta hứa hẹn, người ta thề sống chết bên em không rời, dám chắc rằng em sẽvề làm dâu, làm vợ, làm mẹ các con người ta. Khi ấy, em thà đặt hết tâm can lên người ta cũng không chịu nghi ngờ lấy một chút. Người ta vẫn bảo lời hứa gió bay, mật ngọt thì chết ruồi. Em làm sao cứ mãi tin để rồi đau khổ.
Ngày ấy chia tay, ngày mà người bước đi cùng người mới, tim em đau, đau như dao cắt, đau như có hàng ngàn cây kim đâm vào tim đến rỉ máu. Em đau, em buồn, em mệt mỏi, em bỏ bữa, em khóc ròng, em thà để đầu tóc rối bù, như người mấthồnchứ chẳng chịu mỉm cười lên một chút. Em tổn thương, em đau khổ, lúc ấy em có một chút nào động lòng bởi những người quan tâm em, có nghĩ một chút nào đến ánh mắt buồn của mọi ngườimỗi khi thấy em ủ rũ?
Thời gian có thể phai mờ tất cả, nhưng không ai biết chắc thời gian đó là bao lâu, bao lâu để em có thể quên đi người đã làm em đau đến thế, bao lâu để quên đi hình bóng người mà em hằng ngày nũng nịu, cau có bày trò con nít? Bao lâu để quên đi được người em đã dành hết tâm can để quan tâm săn sóc từng ngày, nhắc nhở từng miếng ăn giấc ngủ? Bao lâu để mờ đi những lời tổn thương người dành cho em, bao lâu để phai đi cái cảnh em thấy họ tay trong tay với người khác chẳng phải em? Rất lâu, rất rất lâu mà không ai đoán được đó là chừng nào thời gian.
Từ ngày chẳng còn thành đôi thành cặp, chắc chắn một điều là em chẳng còn tâm tư để đặt lên ai nữa rồi. Từ ngày phải xa nhau, em sống khép mình, chẳng để tâm đến bất cứ chàng trai nào khác, em mất lòng tin, em sợ hãi. Em sợ cái cảm giác khi mình đã tin tưởng người ta, đã đem sự chân thành đặt nơi họ, lại một lần nữa họ rời xa, họ mang đi hết chút cảm xúc mơ hồ còn lại nơi em? Thế rồi bao người đến bên em, quan tâm lo lắng chăm sóc cho em, em đều bỏ mặc, đều đẩy họ ra xa, đều vì nghĩ cho họ mà chẳng thể tiến thêm một bước để nhận lại yêu thương.
Cô gái ngốc của tôi, sao em vẫn đơn thuần đến dại khờ quá vậy? Em nghĩ cho người ta, sợ họ tổn thương, sợ em không đủ yêu thương rồi làm họ buồn lòng. Em sợ em làm họ đau, rồi sao em không nghĩ cho bản thân mình một chút? Mở lòng đón nhận những thứ tốt đẹp hơn. Điều gì đó mất đi cũng là mở ra cơ hội cho những điều tốt đẹp hơn đến với em.
Là em sợ họ tổn thương, sao em không sợ mình cô độc? Đừng bao biện rằng em quen rồi khi mỗi lúc buồn em vẫn chùm chăn bó gối ngồi khóc hết nước mắt cho những thứ xưa cũ và rồi vẫn ước có một bờ vai để dựa vào. Đừng bao biện rằng em mạnh mẽ khi cố xù lông nhím lên nhưng trong lòng đã mềm nhũn chẳng còn chút phản kháng thậm chí với những chuyện nhỏ nhặt xung quanh. Cũng đừng bao biện rằng em không sợ cô đơn khi mỗi lần nhìn thấy những cặp tình nhân nắm tay nhau trên phố trong lòng lại chùng xuống.
Có phút giây nào em ngồi suy nghĩ xem ấy là em sợ người quan tâm yêu thương em phải đau lòng hay là chút ích kỉ của bản thân. Họ quan tâm săn sóc, có lúc em cũng rất cảm động, nhưng em chỉ muốnnói câu " anh rất tốt nhưng em rất tiếc". Tiếc là vì sao? Vì họ không thương em? Cái này chắc chắn làkhôngphải đúng không em.Tình cảmhọ dành cho em em hiểu rất rõ, cớ sao động lòng mà vẫn khước từ.
Đôi khi là muốn người ta đi tìm người khác nhưng lại không can tâm đánh mất họ, đây lại là vì sao nữa? Vì em cũng để tâm đến họ. Chẳng có ai hằng ngày quan tâm lo lắng cho em mà lại không mong muốn nhận lại một chút tình cảm ở em. Hãy thử mở lòng ra, ai thương em, em là người hiểu rõ nhất, cho họ một cơ hội cũng như cho chính mình một cơ hội đi em. Người đến rồi cớ sao ta còn hắt hủi.
Em yếu đuối bao nhiêu, em con nít thế nào, em vô tâm đến đâu cũng vẫn có người cần em, tại sao vẫn cứ hoài cố chấp không buông cái quá khứ đau khổ ấy vậy. Em có từng một lần nghĩ đến, họ cũng đã từng như em, từng quan tâm chăm sóc một người vô tâm mà vẫn cố chấp không buông? Em có từng một lần nghĩ đến cái cách họ nỗ lực để dành được một chút quan tâm từ em giống cách em đã từng để níu một người sắp rời bỏ em? Họ đến để lau từng vết xước nơi trái tim em, nâng niu em, che chở cho em, quan tâm từng miếng ăn giấc ngủ của em, em có từng nghĩ đến?
Chắc rằng họ cũng đã từng đánh mất yêu thương, họ dám mở lòng để ở cạnh em, sẵn lòng mang chút hơi ấm còn lại để làm trái tim em bớt lạnh giá, sẵn sàng nắm tay em đi tiếp chặng đường em còn bỏ dở cớ sao em còn do dự. Đừng đắn đo suy nghĩ nhiều, bớt nghĩ những chuyện quẩn quanh lại, chỉ cầnmở lòng ra và trao đi sự chân thành, em sẽ nhận lại nhiều hơn thế. Cho mình một cơ hội được yêu, được thương, được mong, được nhớ, được chờ, nghe em?
#Suutam2017/09/14
#Tonthuongcuacogai..
2017/08/23
Đã có lúc em không thể hiểu nổi vì sao cuộc đời thích bỡn cợt em như vậy. Những người đến với em đều cho em cảm giác được quan tâm chiều chuộng nhưng cuối cùng tất cả hóa ra lại chỉ là yêu thương nửa vời. Họ đi lướt qua đời em như một cơn gió bỏ lại một mình em với cô đơn lạnh lẽo rải rác khắp thanh xuân.
Có những người xuất hiện ở cuộc đời em, cho em cảm giác được quan tâm, cho em biết thế nào là rung động, thế nào là ấm áp, để em ngỡ rằng đã tìm được hanh phuc của đời mình mà tự cho phép mình chìm đắm trong hanh phuc, nghĩ rằng mình đã tìm được nửa kia. Rồi đột nhiên họ lặng lẽ biến mất không lý do, họ đột ngột rời xa em trong khi tình cảm trong em vừa chớm nở. Cảm giác hụt hẫng ấy chẳng ai có thể hiểu được cho em.
Ừ thì chỉ là những tin nhắn quan tâm hàng ngày trên zalo, facebook. Ừ thì chỉ là những đêm nói chuyện đến tận khuya vẫn chưa muốn dừng. Ừ thì chỉ là từ bỏ một thói quen thôi. Người ta có hẹn ước gì với em đâu, em với họ chẳng có sự ràng buộc nào. Một mối quan hệ không rõ ràng, một mối quan hệ chưa kịp đặt tên như thế, em đâu biết vị trí của mình là gì trong mối quan hệ này, em đâu biết mình có chiếm vị trí quan trọng trong lòng người ta hay không. Vậy nên biết phải làm sao khi đến một cái cớ để buồn, một lý do để trách người ta cũng không có.
Người ta sẽ nói thanh xuân của em bình yên lắm, không có gì ghi lại dấu ấn quá đậm sâu. Nhưng những cơn sóng ngầm luôn tự cào xé cõi lòng dữ dội nhất. Mà với trái tim nhạy cảm như em thì nỗi đau càng dễ dàng tăng lên gấp bội.
Em chỉ là một cô gái, tuoi tre của em cũng có những mộng mơ, những hi vọng, những khát khao hanh phuc. Ngày trẻ dại em ao ước có một thiên tình sử tuyệt đẹp, một mối tình kéo dài hàng năm và tinh yeu của em chỉ xoay quanh một người, lớn hơn chút nữa em mong muốn có một chuyện tình bình dị, người đó hiểu và yêu thương em hết lòng. Nhưng đến bây giờ em không còn thiết tha nghĩ đến điều đó nữa, khi thanh xuân của em cứ hết lần này đến lần khác bị đem ra làm trò chơi, em thậm chí còn không cho phép bản thân được tin nữa. Những người đến với em lại khiến trái tim em dấy lên nỗi lo sợ và nghi ngờ, cảm xúc bị lừa dối quá nhiều lần sẽ tự hình thành lên tấm rào che chắn cho trái tim khỏi những thương tổn đầy vô tình.
Em luôn tự hỏi vì sao cuộc đời tàn nhẫn với em như vậy, nếu người ta không yêu em sao còn gieo cho em hi vọng, hay là bởi vì thấy em đáng thương nên ban cho em chút thương hại, hay là chỉ muốn coi em như trò chơi tiêu khiển khi rảnh rỗi. Em luôn biến thành vai phụ mờ nhạt bị vứt bỏ, thật phũ phàng và cay đắng biết bao!
Em à, hãy cứ coi rằng cuộc đời chỉ đang thử thách em thôi. Cái cây còn sót lại sau giông bão luôn mang trong mình một sức sống bất diệt. Hãy biến những khó khăn này thành một lò nung để tôi luyện lên cho em một bản lĩnh kiên cường, hãy tự biến mình thành mũi tên đang được kéo căng để có những bước tiến xa đầy ngoạn mục, để mang những thành công của mình cười ngạo nghễ với đời.
Bỏ qua những mối quan hệ không tên đó để gắn đời mình vào một mục đích có tên rõ ràng. Cuộc đời này là của em, em buộc phải có trách nhiệm làm bản thân được hanh phuc bằng cách này hay cách khác, không có ai yêu thì hãy tự yêu lấy mình, không được phép rũ bỏ bản thân vì bất cứ lý do gì. Hãy tự làm chủ cuộc đời và sống thật bản lĩnh nhé cô gái.
2017.08.23
2017/08/03
Hai kỹ sư giao thông nói chuyện với nhau:
- Cậu có biết cách nghiệm thu cầu mới nhất không?
- Cách nào thế?
- Sau khi xây xong cầu, dồn hết các bà mẹ vợ lên khiêu vũ trên đó. Nếu cầu không sập thì là cầu tốt, còn sập thì là cầu tuyệt vời!
2017/07/23
Người chồng thông báo với vợ:
- Em này, anh đã mời một người bạn đến nhà ăn tối.
- Cái gì? Anh điên à? Nhà cửa thì bề bộn, em thì không đi chợ, bát đĩa dơ bẩn chưa rửa. Mà em cũng chẳng muốn nấu một bữa ăn như vậy nữa.
- Anh biết chứ, anh chồng thờ ơ đáp.
- Thế mà anh còn cố tình mời mọc? - Cô vợ giận dữ.
- À, vì anh chàng tội nghiệp kia đang nghĩ đến chuyện lập gia đình.
2017/07/19
Đầu giờ toán, thầy giáo ra câu đố: “Thầy hỏi các em, ăn cắp nhạc thì gọi là gì?”.
- Thưa thầy là đạo nhạc ạ!
- Thế ăn cắp ý tưởng là gì?
- Là đạo ý tưởng ạ!
- Ăn cắp thơ gọi là gì?
- Là đạo thơ ạ!
- Vậy còn ăn cắp răng?
Cả lớp ngơ ngác nhìn nhau…
- Các em mở sách, hôm nay chúng ta sẽ học…”đạo hàm”.
2017/07/12
Lấy nhau được ít lâu, nàng mới biết thực ra chồng mình chẳng có tài cán gì.
Mọi việc trong nhà, nàng đều một thân gánh vác. Đánh vật với cuộc sống ở thị thành không xong, hai vợ chồng dọn về một làng chài ven biển tìm kế sinh nhai.
Chắc vì thiếu kinh nghiệm nên nàng không đánh cá được nhiều như người ta. Cực chẳng đã, nàng khóc lóc với chị hàng xóm:
- Chị ơi, có bí quyết gì không chỉ cho em với, nhà em chỉ ăn hại thôi, mình em mưa nắng kiếm ăn mà không đủ. Sức vóc em không thiếu nhưng mỗi tội không biết đánh cá chỗ nào cho được nhiều cả.
Chị hàng xóm chép miệng:
- Có gì đâu, cứ mỗi sáng dậy, tôi nhìn cái của nợ của lão chông, nó ngoẹo sang hướng nào thì đi đánh cá hướng ấy.
Nàng về nhà làm theo, quả nhiên đánh được nhiều cá, đời sống khấm khá dần lên. Được ít hôm, nàng lại chạy sang than thở:
- Chị ơi, nhưng có hôm cái của nợ ấy nó chỉ thẳng lên giời, em chẳng biết là nên đi theo hướng nào cả, hu hu, sao em khổ thế...
Chị hàng xóm cười khẩy:
- Phải gió nhà chị, hôm nào nó dựng đứng lên thế thì ở nhà chứ đi đánh cá làm gì nữa! Rõ là phước nhà chị mà không biết hưởng!
2017/07/07
Cô giáo giảng giải nguồn gốc loài người xuất phát từ sự tò mò của Adam và
Eva. Vova giơ tay:
- Cô nói sai rồi, bố em nói rằng tổ tiên chúng ta là KHỈ.
Natasha quay sang bảo:
- Vova, cô giáo đâu có nói riêng nguồn gốc gia đình cậu
Sưu tầm..
2017/07/04
Bố đang dặn dò các con:
- Bố:Các con ah,Ông cha ta có câu "Ăn xem nồi,ngồi xem hướng". Bố dừng lại và quay sang cu Tý
- Tý...theo con thì con sẽ ngồi hướng nào?
- Tý:(suy nghĩ...) ah,con sẽ ngồi chỗ nào gần nồi.
- Bố:(thắc mắc) tại sao con lại ngồi gần nồi?
- Tý:(nhanh nhẩu) con nghe bố dạy "ăn xem nồi,ngồi xem hướng". Nên con chọn hướng đó để còn xem nồi ạ.
- Bố: ôi...i....trời....
Sưu tầm